Chương 60 Lao ngục tai ương a a a……
Gia tộc nhà họ Cổ vốn có tiếng là đông người, cộng thêm cả bàng chi khác thì không đến một ngàn cũng quá trăm, mấy nhà lao ở Trường An Lạc Dương trừ các tội phạm khác, hiện tại bên trong toàn là người họ Cổ.
Những người có quan hệ mật thiết với những người đứng đầu triều hay hoàng hậu, hau từng không thuận theo ý của người cầm quyền hiện tại đều bị giết sạch, trong nhà giam bây giờ còn lại những người không ở trên quan trường, hoặc nhận chức quan nhàn tản trong triều, hoàn toàn không liên lụy tới đảng phái chính trị bên trọng. Chỉ là giam phân chỗ ra, ta không biết ta rốt cuộc phân tới đâu……
Đương nhiên, thế nào cũng chết, lòng ta vẫn hy vọng xa vời có thể may mắn dựa vào hệ gia tộc giam ta cùng chỗ với Cổ Thường Ngọc, coi như hoàn thành tâm nguyện của ta.
Bất quá, đội quan binh kia ngoài trừ tới bắt ta, không ngờ là không hô hào mắng mỏ với ta, ta đeo ván cổ đi bên cạnh tên dẫn đầu quan binh.
Hai hàng tiểu tốt cách chúng ta khoảng hơn hai thước không xa không gần, ta vẫn trầm mặc bước đi, bắt buộc chính mình nghĩ thoáng một chút, loại tình hình này ta đã sớm tưởng tượng trong đầu trăm ngàn lần, bây giờ thành thực, kỳ thật đối với ta mà nói cũng không hẳn là cảm thấy quá khó khăn tiếp nhận.
Bỗng nhiên, tên dẫn đầu quan binh mở miệng nói, thanh âm khống chế trầm thấp,“Cổ tiểu thư, nếu ngài đã chạy thoát, vì sao còn trở về.”
Ta trừng lớn mắt, theo bản năng quay đầu nhìn trộm hai đội tiểu binh phía sau, phát hiện bọn họ cũng không chú ý đến chúng ta, mà là ngẩn người, xem náo nhiệt đến hăng hái.
Thở phào nhẹ nhõm, ta vội vàng quay lại, ánh mắt làm bộ như nhìn thẳng phía trước:“Ngươi nhận ra ta?”
“Mẹ ta bán hoa đăng ở cửa thành phía bắc.”
Người dẫn đầu ngữ khí thản nhiên nói, rất bình tĩnh.
Ta nghiêng đầu nghĩ nghĩ cả buổi mới nghĩ ra:“A…… là mẹ Trương Đại.”
Mẹ Trương Đại bán ít đèn hoa đăng thủ công ở cửa thành phía Bắc, tay nghề giỏi, thất tịch, tết nguyên tiêu, hầu hết ta đều mua đèn của bà chơi. Hồi còn nhỏ từng nghe nói bà là quả phụ còn nuôi thêm đứa nhỏ, còn không phải thân sinh, sống rất cực khổ, bởi vậy ngày thường ta ở trong thành cũng hay lưu ý, còn giúp bà vài lần đuổi du côn lưu manh.
Ta nghe mẹ Trương Đại nói qua con mình, hình như hiện tại đang làm đương sai trong nha môn…… Không ngờ hôm nay gặp phải. Tên…… Hình như ta có nghe qua một lần…… Tên hẳn là Trương Thuận nhỉ.
Chỉ nghe Trương Thuận nói:“Ừm. Vì sao cô còn trở về?”
Thấy hắn chấp nhất vấn đề này, ta chỉ cười khổ cúi đầu trả lời:“Cha ta còn ở chỗ này chịu khổ, ta còn có thể chạy đi nơi đâu. Lẽ nào ta còn có thể làm được buông cha mình, vì bản thân còn sống mà chạy xa? Nói vậy, cho dù ta có sống được, cũng sẽ thống khổ cả đời……”
“Là bà cụ kia đến tố cáo, từ sáng sớm đã đến huyện nha.”
Ta vừa nghe đó sửng sốt, bà Kim Chi thật sự “dụng tâm lương khổ” A, sáng sớm liền……
Nụ cười khổ bên miệng càng sâu, ta gật gật đầu,“Không sao, ta đã biết. Không trách nàng.”
Bên kia Trương Thuận nghe vậy, thật lâu sau không hé răng, qua một lúc, từ xa đã thấy Đại Lý Tự ( chỗ thẩm vấn phạm nhân quan trọng của triều đình), hắn mới lại mở miệng nói:“Ngài là người tốt. Người trong thành Lạc Dương đều biết.”
Mũi ta đau xót, lung tung gật gật đầu, nói:“Ha ha…… Thì ra ta trong cảm nhận của mọi người không phải là tiểu Bá Vương, mà là người tốt a. Trong hoàn cảnh thế này, nghe được những lời này, thật đúng là làm cho tâm tình ta sảng khoái rất nhiều a……”
Trương Thuận lại trực tiếp xem nhẹ ngữ điệu đùa giỡn của ta, vẫn nói thực bình tĩnh:“Trong lòng chúng ta hiểu được thật sự, Giả lão gia cùng Cổ tiểu thư ngài, đều là người tốt…… tốt khó gặp. Giả lão gia, ngay tại nhà lao Đại Lý Tự, bất quá nơi cụ thể ta cũng không biết.”
Hắn nói xong câu này, chúng ta đã đi đến trước cửa Đại Lý Tự.
Nhìn thang gác thật dài kia, phía trên có hai đội nhân mã khác đang chờ, phỏng chừng là chuyên môn quản phạm nhân của ngục giam này, hiện tại đến chuyển giao.
Chúng ta đi lên trên, nhìn những người đó càng ngày càng gần, ta hít sâu một hơi, nói:“Cám ơn ngươi.”
“Đây là điều duy nhất ta có thể làm được.”
Ta gật gật đầu, lúc này, kẻ nhận đã đi đến, không chút khách khí. Trức tiếp gắn hia cùm sắt lớn vào tay và chân ta, đẩy ta vào trong.
Đại lao cũng không giống trên ti vi, loại chuyên môn bức cung dùng là thủy lao, nhà họ Cổ rõ ràng chính là đại quy mô liên luỵ, hỗn ăn chờ chết, căn bản không cần phải đi chờ chết ở chỗ cao cấp ấy, chỉ nhốt trong phòng thoạt nhìn giống nhà trệt, thoạt nhìn bên ngoài có vài lỗ thông gió, căn bản không có cửa sổ.
Ta còn không kịp liếc nhìn bầu trời xanh bên ngoài lần cuối, đã bị đẩy tiến vào cửa màu xanh xám, chợt tối tăm, chỉ có ánh đèn mờ đang cháy bên trong.
Mắt ta nhất thời chưa quen với thay đổi ánh sáng, híp mắt nhìn cái gì đều thấy không rõ, bước đi cũng chậm lại, quan binh phía sau lập tức không hài lòng , hung hăng đẩy ta một cái từ phía sau, quát:“Mẹ nó! Đi chậm quá đấy! Họ Cổ mẹ nó cả bầy như tôm nhuyễn! Khó trách cả nhà đều bị nhét vào lao!”
Ta không hé răng, cố gắng thích ứng mắt, phía trong lao lại giống như trên ti vi, đều là một đống gậy gỗ bao lại, bên trong tràn đầy người, liền liếc mắt một cái cũng đã nhìn thấy vài người đặc biệt quen mắt.
Lao đầu kia mắng họ Cổ, nhưng trong lao vẫn im lặng ngay cả tiếng bước chân của chúng ta cũng có thể nghe được rõ ràng, không ai phản bác lại.
Bị loại tiểu nhân này mắng, vốn cũng không có gì, dù sao mấy hôm nay phải hầu hạ mấy kẻ phải chết còn chưa chết, lại không thể ép buộc người phiền toái , trong đầu bọn họ không thoải mái cũng là bình thường.
Chỉ là họ Cổ nhốt ở đây, cư nhiên một người cũng không hé răng.
Bọn họ là chuẩn bị sắp mất mạng, nhưng ngay cả tôn nghiêm cũng không cần sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng ta bốc lên lửa giận, bất quá gắt gao nhịn. Nhưng mà, lúc lao đầu mở ra một cửa lao, chân đạp một cái trên người ta, lửa giận liền hoàn toàn bùng nổ.
Ta lảo đảo ngã tới trước vài bước, mấy người đứng ngồi phía trong đều tránh ra, giống như sợ ta ngã vào bọn họ.
Ta quay đầu phun một bãi với lao ngục, cười lạnh nói:“Ngươi đúng là con chó không biết tốt xấu! Cổ gia chúng ta là suy tàn , nói không chừng mai còn chẳng thấy mặt trời nữa !” Nói tới đây, nghe thấy mấy tiếng hít vào khe khẽ, ta híp mắt quay đầu nhìn kẻ phía sau, tiếng vang lập tức dừng.
“Nhưng…… Thiên hạ này! Có thể lấy mạng nhà họ Cổ chỉ có họ Tư Mã ! Chúng ta nếu không ngã xuống, các ngươi cũng là nô tài đến hầu hạ chúng ta!”
Đã sớm nghe nói qua, cấp trên cũng có phân phó, không được đánh không được mắng, muốn đến ngày họ Cổ đều rơi đầu, khắp thiên hạ mọi người thấy nhà Tư Mã bọn họ là cỡ nào tao nhã nhân từ.
Là thực giả mù sa mưa, nhưng trong thời điểm này, ta cảm tạ sự giả dối của bọn họ.
Hổ xuống đồng bằng, ta cũng không muốn bị chó khi dễ. Lúc trước vì biết tình huống của Cổ Thường Ngọc, ta bao nhiêu ủy khuất đều nuốt vào bụng, nhưng ta bây giờ đến với họ, dù sao thảm nhất cũng là tự tử, cũng không thể còn chút thời gian cuối cũng bị khi dễ chứ, này không phải là tác phong của Cổ Diệc Khanh ta!
Lao đầu kia bị ta chọc tức đến vặn vẹo cả mặt, tay lau nước miếng ta phun trên mặt hắn, chỉa vào người ta nói:“Được! Được! Ngươi! Ta nhớ kỹ! Ta không thể đánh không thể ép buộc không có nghĩa là ta chỉnh không được ngươi! Hừ!
Dứt lời liền phủi tay đi, hai tiểu tốt đi theo sau hắn cũng phối hợp hùng hùng hổ hổ mắng mỏ, nhưng lại liếc ta một cái cũng không dám.
Nhìn bọn họ đi xa, ta hừ nhẹ một tiếng, kéo chân xuống ngồi trên đất. Lũ lừa đảo bên cạnh vẫn chậm rãi nhưng lại di chuyển cách xa ta, xem như tách biệt ta ra.
Sợ cái gì? Ta giúp đỡ các ngươi các ngươi chỉ sợ ta, tự các ngươi bị người mắng , lại không hé răng, hừ, người họ Cổ thế nào……
Đang lúc trong lòng ta oán thầm, bỗng nhiên, tay áo vừa động, ta xoay đầu, liền kinh hỉ khẽ hô:“Chú Phúc!”
Giả Phúc gật gật đầu, thiếu chút nữa lão lệ tung hoành, ánh mắt đỏ bừng lôi kéo tay ta nói:“Tiểu thư a…… Ngài…… Ngài sao lại bị người ta bắt được thế này…… Lão gia rõ ràng đã……”
Giả Phúc đã phục vụ qua ba đời nhà họ Cổ, kỳ thật ấn bối phận ta gọi ông là ông cũng không quá phận, nhưng tuổi ông cũng không lớn, bởi vậy ta vẫn gọi ông ấy là chú, tính ra, ông xem như là một trong những phần tử chiều ta đến kiêu căng, quan hệ với ta rất tốt.
Ta nâng tay, vỗ mạnh vài cái trên vai Giả Phúc, vờ hào khí nói:“Không sao! Không phải là luyến tiếc mọi người, sau đó cũng tò mò nhà lao là như thế nào! Liền kịp tiến vào ngồi với mọi người!”
Giả Phúc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn ta, sửng sốt cả buổi, lại bắt đầu gạt lệ:“Tiểu thư, ta đều biết, ngài đừng nói nữa…… Ngài này tò mò là giả , luyến tiếc chính là thật sự…… Sao ngài lại ngốc đến thế a…… Lão gia thiếu không ít tâm tư mới……”
Ta vừa định đáp lời, chợt nghe bên cạnh một thanh âm truyền đến, thanh âm nho nhỏ, nhưng ở trong phòng giam không có tiếng người nói có thể nghe được rành mạch.
“Kịp cái gì, rõ ràng là chờ chết…… Nói thật dễ nghe…… Hừ, vừa mới vờ vịt anh hùng, đừng có liên lụy chúng ta bị người ta chỉnh……”
Ta nhíu mi, xem hướng phát ra tiếng, vừa thấy, ta liền nở nụ cười.
“Chà! Đây không phải là Giả lão Thất chết nhát sao! Sao nào, không hài lòng với lời tiểu thư đây mới nói hả?”
Giả Hướng, một thằng em họ hàng xa lơ xa lắc của ta, xưa nay có tiếng du côn lưu manh, bây giờ còn sợ người khác chỉnh mình, thật đúng là một chút kiên cường đều không có, mất đi trước kia cái gì cường thưởng dân nữ làm thiếp này, đánh chết không chịu giao thuế nông phu này, chuyện thiếu đạo đức nào chưa làm qua.
Hắn cũng biết ta quen thói bá đạo, không dám trực tiếp đối diện, chỉ có miệng còn có thể ngang ngệnh,“Ta nói chính là sự thật…… Bị người mắng liền mắng thôi, sắp chết đến nơi rồi, cái gì chẳng được…… Đừng để trước khi chết bị người chỉnh ngay cả miếng cơm cũng không được ăn, thành quỷ đói.”
Ta cười nhạo một tiếng, đứng lên.
Trong phòng giam quan mọi người là thượng vàng hạ cám, người một nhánh rất ít, người trong một gia đình cũng không nhiều, nhưng trước kia ta có tiếng bá đạo kiêu ngạo, có thể là bọn họ có chút ám ảnh, ta vừa đứng lên, bọn họ đều nhường đường.
Ta nhìn ta và Giả Hướng không chút cách trở, ngay cả bản thân cũng cảm thấy chính mình cười đến dữ tợn,“Ta xem ra ngươi chưa chết đói đã không muốn mạng ……”
Sau đó đi từng bước về phía hắn.
Kỳ thật ta cũng không muốn làm gì hắn, nhiều nhất chỉ là dọa hắn, bất quá, trong lòng ta cảm thấy nam nhân không chút cốt khí như hắn mới là nguyên nhân chính làm Cổ gia suy tàn!
Nếu Cổ gia có thể sinh ra cái Thế Dân họ Cổ, có thể sinh ra cái Diệu Bang họ Cổ, cả tộc sẽ không chỉ biết vây quanh Cổ Nam Phong a dua nịnh hót, chưa bao giờ làm một chuyện có ích nào, phong hoa tuyết nguyệt, tửu sắc tài vận, loại nào không dính!
Lúc cách hắn cỡ một bước, bộ dạng đúng lý hợp tình của hắn biến mất hẳn, Giả Hướng chôn đầu giữa hai chân, tay ôm đầu bắt đầu nức nở.
“Ta…… Ta cũng là nói sự thật thôi…… Ngươi, ngươi muốn đánh liền đánh…… Dù, dù sao…… Ta bị ngươi đánh cũng không biết bao nhiêu lần! Cũng…… Cũng không thiếu lần này !”
Ta thấy hắn run rẩy như vậy, trong lòng tức giận không chịu được, nhưng muốn ta đánh hắn thật, thật đúng là làm không được.
Đang lúc ta nhìn chằm chằm hắn, không biết xử lý hắn thế nào, bỗng nhiên nghe thấy chỗ đối diện bên kia truyền đến tiếng kêu, giống như, là kêu…… Khanh nhi?
Thanh âm này……
Mắt ta sáng lên, cũng không quan tâm Giả Hướng, chen thẳng chỗ cửa lao, hướng mặt ra ngoài, há mồm liền kêu:“Cha –! Có phải cha không–?! Cha –!! Con là Diệc Khanh đây!”
Quả nhiên, bên kia một lát đã có phản ứng, tuy rằng khoảng cách xa, nhưng còn nghe được khá rõ.
“Khanh nhi –! Thật là con sao?!”
“Đúng vậy! Là con –! Cha! Cha không sao chứ?! Trong lao này, bệnh chân ba có tái phát không?! Có đau hay không?! Cha?!”
Bên kia không có chút tiếng động nào, nước mắt của ta thiếu chút nữa rơi xuống.
Tính tình của Cổ Thường Ngọc tất nhiên là lại khóc ầm ĩ bên kia, nhưng vừa nghĩ đến bệnh ở chân cứ hễ lạnh là lại phát tác của ông, lòng ta lại khó chịu, không nhịn được hỏi han. Cho dù không có cách nào khác giúp ông giải đau, nhưng vẫn làm cho ông hiểu được con gái mình vẫn nhớ thương mình .
Người cha nào nguyện ý đẩy con mình ra xa đâu, nếu không phải ta trở về chết cùng, cho dù ông chết, cũng khẳng định muốn nhìn thấy ta một lần. Tính ông vốn yếu đuối, trừ bỏ buôn bán khôn ngoan, lúc nào cũng sợ khổ sợ mệt sợ đau, không có gì là không sợ , sống mấy ngày trong lao thật là làm khó ông.
Trước kia ở nhà sống sung sướng, gió thu mới thổi đã muốn ôm chân lăn cả đêm trên giường, ồn ào không thể ngủ, bây giờ nằm đất lạnh cứng, ông khó chịu đến mức nào, ta thật sự không dám tưởng tượng.
Lúc trước ở ngoài toàn lo cho ông, cũng sợ ông chịu khổ, thật sự vào trong nhà lao đến cả tia sáng cũng lọt không được vài tia này, ta mới thật sự có thể cảm nhận rõ ràng khó khăn của ông.
Cố chịu đựng nước mắt, ta cười:“Ha ha –! Cha! Cha đừng ở bên ấy vụng trộm khóc nhè nha! Lớn như vậy rồi, trong lao nhiều người như thế, bị người ta nhìn thấy lại xấu hổ! Con biết cha giận con chạy xa vậy rồi còn bị người ta bắt lại, nhưng con nói cho cha nghe…… Con không phải bị người ta bắt về đâu nha –! Cổ Diệc Khanh con là tự mình chạy về đây! Nếu chết liền chết với cha! Tuyệt đối không bỏ lại cha mình tham sống sợ chết……”
Lúc nói tới đây, ta đã nhịn không được một bên cười một bên chảy nước mắt, Giả Phúc bên cạnh cũng dùng tay áo lau khóe mắt. Chỉ là những người khác bên cạnh lại dùng ánh mắt nhìn đứa điên nhìn ta, ta nước mắt nước mũi lem luốc cả mặt, nhe răng gầm gừ một tiếng với họ, tất cả mới quay đầu đi.
Ta không cần toàn bộ mọi người thấu hiểu, làm cho nên người nên biết biết được, có thể hiểu hiểu được là đủ.
Qua một lúc, Cổ Thường Ngọc bên kia mới lại lên tiếng :“Khanh nhi a –! Cha không đau! Chân cha sớm khỏi rồi –! Bất quá a — Khanh nhi — cha rất muốn cười con a! Ta Cổ Thường Ngọc sao lại sinh ra đứa con gái vừa ngốc….. Lại vừa tốt như vậy chứ –! Aha ha ha — ha ha ha — a……”
Nghe Cổ Thường Ngọc cười đến lạc cả giọng, nước mắt ta lăn dài, không lo rách cổ họng mà rống to:“Đúng vậy –! Con nhưng là con gái của Cổ Thường Ngọc! Đương nhiên là vừa ngốc vừa tốt đấy –! Đây đều là giống cha cả–!”
Cứ ồn ào như vậy, người trong lao vốn đều im lặng , từ khi hai cha con ta rống cổ họng, náo loạn nửa ngày, khàn cả giọng, cuối cùng vẫn là Cổ Thường Ngọc nói Khanh nhi à, cổ họng cha khô cả rồi, nghỉ ngơi một chút đã nha!
Lúc này mới dừng.
Rốt cục nói được với Cổ Thường Ngọc, tuy rằng chỉ hét lên, nhưng ta yên tâm hẳn. Nhìn chú Phúc, ta bắt đầu ngây ngô cười,“Xem ra vào đây cũng không sai a……”
Chú Phúc lắc đầu, cười thở dài:“Tiểu thư ngài a……”
Lúc này, nghe thấy được một ít tiếng vang, có người nói, đưa cơm trưa đến .
Nghe thấy tiếng mở khóa, ta vừa ngẩng đầu, liền thấy mặt lao đầu lúc sáng, cười đến dữ tợn đáng ghê tởm với ta.
Ta nhếch miệng còn hắn cười càng dữ tợn, ai sợ ai a.
Cơm chứa trong cái thùng, sau đó mỗi người phát một bát, phân một người hai môi, đồ ăn đương nhiên là rất kém cỏi , chỉ coi như sạch sẽ.
Người khác đều được chia cháo, ta lại không có, nhìn chằm chằm bát cháo trong tay lao đầu kia, ta biết kế tiếp có trò hay , được, chị đây chơi với ngươi.
Nhìn hai chúng ta giằng co, chú Phúc khẩn trương mở miệng ,“Vị đại gia này, tiểu thư nhà chúng ta từ nhỏ đã quen được nuông chiều, vừa rồi mắc tội, ngài đại nhân không chấp cô ấy trẻ nhỏ, cô ấy vẫn là đứa nhỏ, cái gì cũng không hiểu……”
Lao đầu kia liếc chú Phúc một cái, hừ một tiếng từ trong mũi,“Đứa nhỏ? Cái gì cũng không hiểu? Aha, này thật đúng là buồn cười a…… Bất quá, không sao…… Không hiểu, để ta dạy! dạy cho nó biết…… Mới thôi! Người tới! Trói cô ta lại!”
Phản kháng là vô dụng , ta cười lạnh để hai ngục tốt trói chặt tay ta, vừa cột chắc, cái bát cháo ít ỏi ném trước mặt ta.
“Ngươi liếm ăn cho ta! Ngươi không ăn hết, người khác cũng không được ăn!”
Muốn ta giúp đỡ một tay, xoay người liếm cháo ăn như chó?
Ngươi quá xem nhẹ Cổ Diệc Khanh ta, ta hừ cười ra tiếng, nói:“Thì tính sao, bọn họ không ăn cơm lại như thế nào. Có quan hệ gì tới ta? Dù sao đều là phải chết thôi, đói chết cũng là chết a…… Tốt xấu còn chết nguyên vẹn ấy…… A, đúng hay không? Hử?”
Ta quay đầu nói với bọn đã sớm không còn dục vọng muốn sống kia, trong mắt bọn họ rõ ràng cũng có chút bất mãn, nhưng đến cùng cũng không người hé răng, ngay cả Giả Hướng kia cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lao đầu kia cả mặt đỏ lên, tức giận không nhẹ.
Lúc kẻ địch muốn dùng chiêu số rách nát hạng ba vũ nhục nhân cách của ngươi, phương pháp đánh trả tốt nhất là cho hắn biết ngươi vốn không nhân tính! Càng không để tâm trò hề đó !
Hắn không đạt được mục đích, tự nhiên thất bại .
Quả nhiên, hắn thẹn quá thành giận, một cước đá đổ bát cháo, chén cháo trộn lẫn với bùn đất, cùng với mảnh sứ vỡ, một bãi đen trắng lẫn lộn, thật là ghê tởm.
“Ta hôm nay dạy cho ngươi học nói như thế nào! Làm người như thế nào!” Hắn một bước vọt lên, một đôi tay đặt trên cổ ta, trực tiếp ấn mặt ta xuống chỗ mảnh chén vỡ cùng bãi cháo.
Chú Phúc quát to một tiếng, vứt luôn cả bát của mình, nhảy lên muốn gạt hắn ra.
“Kéo lão già vướng bận này ra cho ta!”
“Vâng!” Hai tiểu ngục tốt kia vội vàng tiến lên, hai bên kéo chú Phúc ra.
Chú Phúc giãy dụa quát to:“Đừng a! Cầu ngài! Vị đại gia này! Tiểu thư của chúng ta không hiểu chuyện…… Ngài buông tha cô ấy đi! Buông tha cô ấy đi! Ta dập đầu cầu ngài! Ta dập đầu cầu ngài!”
Ta gắt gao ngẩng cổ, đầu vai đã bị hắn ép xuống, mảnh vụn sứ cứ như vậy đâm vào vai ta, ta đau muốn cắn nát môi mình, nhưng đầu vẫn không cúi.
“Cứng?! Ta xem ngươi còn cứng đầu đến thế nào!”
Thanh âm ác độc của lao đầu kia từ đỉnh đầu truyền đến, ngay sau đó, cảm giác được tay hắn đã chuyển đến ót của ta, trức tiếp ấn mặt ta xuống chỗ mảnh vụn kia……
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:lyzzaaa_211
Ngay cả ta đều cảm thấy rất thảm thiết ……